Anh Là Mặt Trời P2
Chủ Đề Đã Được Check By: Admin
Thiện Pro (admin) 23:45 | 24/12/24 |
Minh Thi để mặc những kỉ niệm đã qua trôi theo dòng suy nghĩ. Không dằn vặt, không tiếc, không quá đau, nhưng chính cô cũng không đủ can đảm để bỏ lại sau lưng tất cả..
- Tính bắt chước cây cà phê cắm rễ ở đây luôn hả?-Tuấn Anh đến bêncạnh Minh Thitừ lúc nào. Anh đã làmxong việc, những giọtmồ hôi ôm lấy khuôn mặt đỏ au. Mệt, nhưngvẫn cười…
Minh Thi chùi chùi nước mắt. Cô vẫncườidù mắt long lanh nước… Không hiểu sao khi đứng trước Tuấn Anh, bao nhiêu sự sắc sảo của cô sinh viên quan hệ quốc tế biến đâu mất.Có lẽ vì Tuấn Anh quáchân thật, anh thẳng thắng với suy nghĩ và tình cảm của mình.Điều đó, Hải Phong không bao giờ có được…
- Anh đã từng yêu bao giờ chưa?
- Rồi, đã, đang và sẽ… Biết đâu đấy.
Minh Thi tròn mắt, hỏi vu vơ vậy mà công nhận thiệt à? Hiểu lầmánh mắt của Minh Thi, Tuấn Anh vội xua taygiải thích:
- Dĩ nhiên là anh không yêu em đâu. Emgọi người ấy là chị nhé. Mà cô ấy lên thành phố rồi… Còn em, nhóc con biết đánh vần chữ “yêu” chưa đấy? Ui da…
Tuấn Anh kêu lên, anh vừa nhận trọn một cái đánh vào vai. Nhưng thay vì lăn ra cười ha hả như mọi khi, Minh Thi đưa mắt nhìn xa xăm:
- Em vừa chia tay anhạ.
Bây giờ thì Tuấn Anh đã hiểu tại sao thảng hoặc, anh bắt gặp Minh Thi thẫn thờ. Nhưng mỗi lúc như thế, bắt gặp ánh mắt của Tuấn Anh, cô lại cười trừ và tươi tỉnh trởlại. Chính anh cũngkhông biết phảilàm gì,bởi ngay Tuấn Anh cũng cảm thấy mơ hồ về tình yêu của mình.
- Thế chị ấy tên gì ạ?-Minh Thi bấtchợt đổi chủ đề để tránh cho cả hai cảm giác khó xử.
- Vân Nga.
Minh Thi chợt giật mình:
- Ai cơ ạ?
- Ngô Vân Nga. Em biết không? Đất thành phố đông đúc vậy chắc nhóc con không biết đâu nhỉ.
Minh Thi lại cười. Cái cười gượng gạo khác hẳn hai nụ cười trướcđó.Cô tự vấn mình có quen người đó không? Làm sao có thể nói với Tuấn Anh rằng trong một chiều, khi chiếc Mercedes chạy qua, cô đãnhận ra người con gái ngồi cạnh Hải Phong cúi người qua và đặt vàomôi anh nụ hôn rất khẽ. Trướcđây, Hải Phong đã từng nói vớicô: “Giới thiệu với em trợ lí của anh, Ngô Vân Nga”.
Mưa, mưa, mưa ướt lối
Giây theo phút, phút tiếp giờ, giờ nối ngàycứ thế trôi qua… Minh Thiđã dần quen với không khí nơi đây, ông nội và Tuấn Anh cũng xem Minh Thi như một thành viên trong gia đình. Mỗi sáng, anh sẽ cùng cô lên vườn coi sóc lũ ong mậtháu đói. Chiềuthì đi tưới cây cà phê. Cô không làm được gì nhiều, nhưng anh vui khi có cô bên cạnh. Họnói đôi điều về hiện tại và nhắcnhiều đến tương lai, chỉ có chuyệnquá khứ là không ai đụng đến.
- Anh lớn lên trên mảnh đất này. Vì vậy,anh gắn bó với nơi đây lắm. Là yêu, em ạ.Mỗi sáng bước ra vườn, thấy xôn xao, thấy có trách nhiệm phải gìn giữ, bảo vệ vàchăm sóc từng tán cây, chiếc lá.
- Ôi anh yêu nhiều thế-Minh Thi buột miệng nói bừa.
- Tim còn đủ chỗ để yêu thêm em nữa cơ-Tuấn Anh đùa. Nhưng lời nói ấy làm Minh Thi mất ngủ!
- Tính bắt chước cây cà phê cắm rễ ở đây luôn hả?-Tuấn Anh đến bêncạnh Minh Thitừ lúc nào. Anh đã làmxong việc, những giọtmồ hôi ôm lấy khuôn mặt đỏ au. Mệt, nhưngvẫn cười…
Minh Thi chùi chùi nước mắt. Cô vẫncườidù mắt long lanh nước… Không hiểu sao khi đứng trước Tuấn Anh, bao nhiêu sự sắc sảo của cô sinh viên quan hệ quốc tế biến đâu mất.Có lẽ vì Tuấn Anh quáchân thật, anh thẳng thắng với suy nghĩ và tình cảm của mình.Điều đó, Hải Phong không bao giờ có được…
- Anh đã từng yêu bao giờ chưa?
- Rồi, đã, đang và sẽ… Biết đâu đấy.
Minh Thi tròn mắt, hỏi vu vơ vậy mà công nhận thiệt à? Hiểu lầmánh mắt của Minh Thi, Tuấn Anh vội xua taygiải thích:
- Dĩ nhiên là anh không yêu em đâu. Emgọi người ấy là chị nhé. Mà cô ấy lên thành phố rồi… Còn em, nhóc con biết đánh vần chữ “yêu” chưa đấy? Ui da…
Tuấn Anh kêu lên, anh vừa nhận trọn một cái đánh vào vai. Nhưng thay vì lăn ra cười ha hả như mọi khi, Minh Thi đưa mắt nhìn xa xăm:
- Em vừa chia tay anhạ.
Bây giờ thì Tuấn Anh đã hiểu tại sao thảng hoặc, anh bắt gặp Minh Thi thẫn thờ. Nhưng mỗi lúc như thế, bắt gặp ánh mắt của Tuấn Anh, cô lại cười trừ và tươi tỉnh trởlại. Chính anh cũngkhông biết phảilàm gì,bởi ngay Tuấn Anh cũng cảm thấy mơ hồ về tình yêu của mình.
- Thế chị ấy tên gì ạ?-Minh Thi bấtchợt đổi chủ đề để tránh cho cả hai cảm giác khó xử.
- Vân Nga.
Minh Thi chợt giật mình:
- Ai cơ ạ?
- Ngô Vân Nga. Em biết không? Đất thành phố đông đúc vậy chắc nhóc con không biết đâu nhỉ.
Minh Thi lại cười. Cái cười gượng gạo khác hẳn hai nụ cười trướcđó.Cô tự vấn mình có quen người đó không? Làm sao có thể nói với Tuấn Anh rằng trong một chiều, khi chiếc Mercedes chạy qua, cô đãnhận ra người con gái ngồi cạnh Hải Phong cúi người qua và đặt vàomôi anh nụ hôn rất khẽ. Trướcđây, Hải Phong đã từng nói vớicô: “Giới thiệu với em trợ lí của anh, Ngô Vân Nga”.
Mưa, mưa, mưa ướt lối
Giây theo phút, phút tiếp giờ, giờ nối ngàycứ thế trôi qua… Minh Thiđã dần quen với không khí nơi đây, ông nội và Tuấn Anh cũng xem Minh Thi như một thành viên trong gia đình. Mỗi sáng, anh sẽ cùng cô lên vườn coi sóc lũ ong mậtháu đói. Chiềuthì đi tưới cây cà phê. Cô không làm được gì nhiều, nhưng anh vui khi có cô bên cạnh. Họnói đôi điều về hiện tại và nhắcnhiều đến tương lai, chỉ có chuyệnquá khứ là không ai đụng đến.
- Anh lớn lên trên mảnh đất này. Vì vậy,anh gắn bó với nơi đây lắm. Là yêu, em ạ.Mỗi sáng bước ra vườn, thấy xôn xao, thấy có trách nhiệm phải gìn giữ, bảo vệ vàchăm sóc từng tán cây, chiếc lá.
- Ôi anh yêu nhiều thế-Minh Thi buột miệng nói bừa.
- Tim còn đủ chỗ để yêu thêm em nữa cơ-Tuấn Anh đùa. Nhưng lời nói ấy làm Minh Thi mất ngủ!